Thời gian

Chạy chữ

Chào bạn ghé thăm - Blog - Tự sự - NguyenLangPro® ...... Thanks.

Banner 1067-90

1067-90-banner.png

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc






Mắt cay lắm, những lần thấy lòng mình quặn xuống. Muốn khóc nên chỉ chờ bóng đêm trù dập xuống con đường, xuống những dãy phòng trọ lao xao, xuống bên cửa số rít lạnh. Bởi đàn ông không thể khóc trước mặt ai đó nên nhiều khi thèm lắm. Thèm cái vỗ nhẹ bờ vai, thèm tiếng thở đều im lặng ngồi bên. Chỉ vậy thôi không cần nói gì với ta, chỉ biết mình không còn bị bỏ rơi, không còn một mình trong quán nhỏ từng buổi trưa gặm nhấm mình, cạn mòn, khô quắt.

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng… rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh Những lo toan cho cuộc đời bớt muộn phiền. Mà muộn phiền ta lo toan nào cũng dành cho người khác. Lại phải thêm gánh lên những muộn phiền. Nào có phải tượng đá mà vô tri chờ đợi ngàn năm bỏ mặc nhân gian xoay vần. Chỉ có sương đêm đọng trên mí mắt của tượng đá, thì cứ cho là nước mắt. Há còn hơn ta không chảy được nghẹn ngào mà nuốt trọn. Đắng mà phải cười, đã trơ mặt vì nụ cười gượng ép. Ta nói nhiều, cười nhiều cho bình minh mà có mấy tiếng cười nào còn vọng lại, đong đầy. Nhân gian than vãn nhiều rồi chả lẽ mang bộ mặt thật ra mà mời nhau.

ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt ta từ chối cuộc đời ta…

Ta đã nhiều lần nhủ mình, đã từng đứng giữa trời xanh mà hét lớn "Hãy Quên Đi". Mà nào có quên được, giá như có ai đứng bên mà vỗ nhẹ vào vai, giá như có ai chân thành mà khuyên hãy khóc nếu ta muốn thì có hay hơn không. Thấy phải xin lỗi cuộc đời vì đã không trọn vẹn khi đã được ban phát. Dẫu rằng cuộc đời cần hỉ nộ ái ố, dẫu rằng ta từng nếm trải nhưng những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác. Nhiều lần ta chới với cố gắng mà gượng dậy nhưng có khi mệt mỏi mà buông xuôi. Tưởng rằng rồi kết thúc. Nào biết rằng ta bỏ mặc con đường này rồi cũng phải bước sang con đường khác. Đời là một chuyến đi dài và khi ai vì đuối sức nằm xuống nỗi buồn sang sẽ lại cho những người tiếp tục bước đi, lại gánh thêm lên mình những điều lo toan. Và như thế giữa những bóng tối, ta ngồi đó lặng im mù mịt như hòa tan vào đêm. Nghe trong lòng mình khóc, tuôn tràn ích kỷ. Nhận lại mình những mơ ước bình thường nhỏ nhoi, tính toán những yêu thương mà mình đã cho đi mất. Những thứ ta không thể nói với ai, không thể mang đi đòi lại. Ta cứ ngồi lặng im thế, và...

Giữa những ngập tràn của bóng đêm giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc... cho tất cả những yêu thương!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét