Thời gian

Chạy chữ

Chào bạn ghé thăm - Blog - Tự sự - NguyenLangPro® ...... Thanks.

Banner 1067-90

1067-90-banner.png

Mùa hoa khói ta yêu nhau


Làn sương thu ôm những mỏng manh, chẳng thể đủ níu bước một bóng cố nhân đi. Gió đông về se sắt lạnh, hanh úa tâm hồn kẻ cô phàm đứng dưới trời tịch liêu…

 
Mùa hoa khói ta yêu nhau

Chẳng biết bao giờ những giọt sương mỏng manh kia thôi vương cành lá, chẳng biết khi nào làn gió nhức buốt kia ngừng lay tiếng u huyền nơi mảnh trời ta. Người đi, người về như những tiếng sóng lùa êm trên mặt biếc. Ta chạnh lòng tê dại, chỉ biết ngậm ngùi tiễn biệt người đi qua mùa với lỗi hẹn một mối tình si.

Đông về thật khẽ, ta cũng chẳng biết mình còn cảm giác để cảm nhận từng hơi lạnh của đông không nữa. Tiếng phố hiền khóc rưng rức từng đêm, bên căn phòng vương từng giọt lệ nóng ấm nhẹ tan, thấm xuống nền gạch cũ mèm, còn ở đó những nét hồng phai.

Mới ngày nào người nhặt tặng ta từng mảnh thu vương đầy nắng, người kết sợi tơ hồng se chỉ cho một mối lương duyên. Người hạnh hỷ cười với từng nét u ngoan không gượng gạo, ta chỉ biết hạnh phúc đứng bên chiếc bóng tối tăm của cuộc đời, mà không hề biết đến ngày mai. Ta thầm như cám ơn tất cả, thầm vui mừng, thầm rớt những giọt sầu vương, lắng vội vào đêm để nắm trong tay nhẹ tan một hạnh phúc vẹn đầy…

Và biết đâu thế gian cố nhân được mấy người, để trong mắt ta người dần thành kẻ huyễn hoặc. Người ôm những thương đau, dần trở về nơi bến vắng phẳng lặng, phía ánh chiều hoàng hôn như dần chẳng còn một sức sống. Ta tiễn biệt những niệm cũ, ta cô quạnh nhìn người bước đi không chút bịn rịn mà ngoảnh lại nhìn ta. Và ta chỉ biết rằng từ đó, ta và người dần chẳng còn trong nhau rõ ràng với một cái tên, dù nhẹ...

Ta biết, cố nhân đi cố nhân sẽ chẳng về, và ta cũng chỉ mãi là kẻ cô phàm say xưa bên những u huyền của người còn xót lại một chút mà thôi…

Bốn mùa hoa đều nở với những nét riêng, nhưng đâu đó còn những bóng khác vẫn tới, và vẫn ghé qua ta từng ngày. Người hồng nhan, người nết, người ngoan, người cầm kỳ thi họa… hay đơn giản chỉ là một kẻ phàm nhân...

Mọi con người vẫn giao hòa với nhau, giữa thiện, ác giả dối hay chân thành. Mọi thứ vẫn sống chung dưới một bầu trời với những hoàn cảnh khác nhau. Nhưng chắc hẳn luôn có những sự công bằng giữa cho và nhận, được và mất trong nhân gian. Ta cũng thế thôi, ta biết người đi rồi sẽ còn người khác tới bên ta. Ta biết điều ta phải làm tiếp theo, và điều ta phải quý trọng dù nhỏ nhất.

Đâu đó, phía sau chữ duyên kia đã định chẳng thành, còn một chữ duyên khác đang tới với ta thật khẽ. Ta hiểu dần hơn và tự bằng lòng với cuộc sống. Những gì ta có thể cầm, nắm, níu giữ thì ta sẽ giữ lấy thật chặt. Những gì ta còn có thể yêu, còn có thể say đắm thì ta vẫn sẽ nồng nàn...

Còn người, còn ta còn ai đó ai rồi cũng sẽ phải dừng đôi chân bên một bến đời hạnh phúc. Kẻ cô phàm ta, chắc không mãi phải mang một cái tên quạnh sầu như thế. Vì đông còn đó chút hồng, để mùa hoa khói ta đón đợi một tình yêu nở khẽ…

Hẹn nhé…mùa hoa khói ta yêu nhau.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét